Mộng tinh là chỉ chứng bệnh trong quá trình ngủ, nằm mơ và di tinh, sau khi tỉnh dậy mới biết.
Mộng tinh có hư có thực, có trước thực, sau hư. Bệnh tình lâu ngày có phần nhiều thấy hư chứng, hoặc hư thực xen lẫn nhau. Hư lại bị phân chia thành dương hư, âm hư. Chỗ bị bệnh chủ yếu là thận,dương hư thì tinh đóng không chắc, phần nhiều do bất túc tự bẩm sinh, thủ dâm quá nhiều lần, kết hôn sớm, giao hợp không điều độ gây nên. Thận âm hư, âm hư thì dương vượng, tinh thất bị nhiễu loạn mà sinh di tinh.
Ảnh minh họa
Tiền thân cho rằng: “Di tinh không khác với bệnh ở thận mấy tí, nhưng cũng là do ở tim nữa”. Nhà y học nổi tiếng thời nhà Minh ở TrungQuốc là Đới Nguyên Lễ trong “Chứng trị bí yếu. Chương di tinh” có viết: “Dùng đếntim quá độ, tim không bảo dưỡng được thận, dẫn đến mất tinh. Có những trường hợp ham mê sắc dục quá độ, tinh không giữ được, nên bị thoát ra…”. Đến thời đại nhàThanh, về di tính, các nhà y học đã nêu ra: “Có mộng là bệnh ở tim, không có mộng là bệnh ở thận. Người không nằm mê mà xuất tinh thì gọi là bệnh hoạt tinh”. Lại phân di tinh ra thành mộng tinh và hoạt tinh, các nhà y học về sau phần nhiều theo đó dùng mãi đến ngày hôm nay, trong biện chứng luận trị rất khó phân tách một cách rạch ròi, dứt khoát, cho nên thống nhất gọi là di tinh.
Ban biên tập Website
(Sưu tầm)